Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2021


  但是,就在这一刻,萧忠国身后的三万战斗人员,自动的分开了一条道。
  而后,在众人目光所及之处,就看到一道顶天立地的身影,冷眸似刀刃,一身迫人的气势和威压,就这么一步一步的朝着曹英等五位门徒之王走来。
  这身影,宛若天地间不败的战神,只是简单地几步,就穿越了万古洪流来到了近前!
  那种所向披靡,万人朝拜的气势,似要将这天戳破!
  韩峰!
  曾经,第七区域的门徒之王!
  已知得所有门徒之王中,战斗力最强的那尊王权!
  曾经,凭借一己之力,打穿七个区域,重创了门后一个神秘的存在,并开拓了第七区域的平安地带!
  他是所有门徒之王的王!
  是无数人眼中的传奇和不败!
  他每一步落下,都似乎和天地规则交织在一起。
  这每一步,都踩在众人的心头,宛如大道福音,令人忍不住的想要跪下膜拜!
  等他走近,那曹英和身后的五位门徒之王,才反应过来。
  韩峰看了眼身侧的萧忠国,微微点头,算是打过招呼,而后挑眉看了眼上空的六柄王权之剑,口中轻叹了一声,道:“都收了吧。”
  话音一落,天空的六柄王权之剑,全部消失!
  整个苍穹,恢复清明!
  先前宛如末日一般的景象,也是化作了蓝天白云!
  那肆虐的能量威压和波动,也是一瞬间就消散了。
  曹英身后的五位门徒之王,此刻全都惊呆了!
  王权干扰!
  韩峰居然可以轻易的干扰他们的王权规则!
  这,这简直无法想象!
  要知道,每一位门徒之王,都有自己的王权场域,那是他们的绝对禁地!
  任何一个擅自闯入王权场域的人,都会成为砧板鱼肉,任人宰割。
  可是,现在,眼前的这个男人,居然只是一句话,就轻易的破了他们的王权场域!
  这是,王权规则的本源利用!
  他居然可以改变门徒之王的王权规则!
  恐怖!
  是在是太恐怖!
  这样的人,简直就是立于不败之地的!
  这一幕,自然也让曹英感受到了莫大的压力!
  他双眼目光谨慎的盯着韩峰,从牙缝里挤出一句话,道:“韩峰,你这样做,难道是要违背陈氏和九州总局的协议?”
  韩峰低眉看了眼曹英,跟着道:“如果我没记错,你当年不过是一个秘书,现在居然做上了副总领,有点手段。”
  曹英闻言,呵呵一笑,扯了扯自己的领口,傲气十足的道:“既然你也知道我是副总领,那就应该明白,我代表的是九州总局,现在总领大人不在,一切事物都是我说了算。韩峰,如果你不想破坏九州总局和陈氏的协议,就立刻退出去!这里,不是你可以踏足的。”
  这句话说完,韩峰沉默了片刻,道:“曹英,你还没资格跟我说话。”
  没资格?
  这句话让曹英气炸了,他捏着拳头,满面憎恨的怒色,吼道:“韩峰!你这是代表你自己,还是你背后的陈氏,想要和九州为敌?”
韩峰淡淡的一笑,眼神落在曹英身后的五位门徒之王身后,道了句:“还不错,资质还都可以。看来这些年,九州总局也是下了大功夫。”
  五位门徒之王现在心里都有些发怔,面对这样一个人,他们作为王,内心居然有了一丝惧怕之意!
  这简直就是前所未有的!
  他们在门后,什么样的场面没见过,与那么多恐怖的存在战斗,直到生命的最后,他们都没有流露出任何惧怕的意思。
  但是现在,面对韩峰这样深不可测的人,他们居然有种想要膜拜的冲动。
  曹英闻言,心中很是不爽,沉声道:“韩峰,我没有开玩笑,这里是九州总局,不是你陈氏的地界,容不得任何人撒野!”
  韩峰这才正视曹英,认真的看着面前的他。
  这也让曹英心里火冒三丈,敢情,自己说了那么多,对方居然一直在无视自己。
  “曹英,我今天来不是跟你商量的,当你选择对少主出手的时候,就已经种下了祸根。而这祸根,足以毁灭你自己。”
  韩峰淡淡的说道,那一言一句间透露出的霸气,让曹英有些不敢直视。
  “你想做什么?”曹英反问道。
  韩峰道:“放人,同时严惩麒麟阁。”
  曹英一听,眉头紧蹙,麒麟阁是站在他这一边,这时候,自己要是为了自保,丢弃麒麟阁,那自己和余阁主的关系,就会恶化。
  “呵呵,韩峰,你莫不是把自己想的太厉害了,这里是我九州总局,要严惩谁,也是我说了算。你韩峰,现在已经没资格插手九州的事了。”曹英冷笑道。
  砰!
  结果,他这句话刚说完,眼前的韩峰就直接出手!
  一记膝撞,重重撞在曹英的腹部!
  瞬间!
  曹英整个人被顶飞了,弓如虾子,而后倒在地上,捂着腹部,面色涨红!
  韩峰冷冷的看着地上蜷缩的曹英,道:“曹副总领,我说了,我不是来跟你商量的。你答应也就算了,不答应,我就屠了麒麟阁。”
  这句话,掷地有声,惊得一众门徒,还有五位门徒之王全都从韩峰身上感受到了肆虐的杀意!
  那股杀意,比天都要高!
  曹英捂着肚子,满脸涨红,艰难的从地上爬起来,寒声道:“韩峰,你敢对我出手,就是在与整个九州为敌!就算是你陈氏再厉害,九州若是想要拖垮你们陈氏,那也不是不可能!”
  韩峰闻言,眉头一锁,双目盯着曹英,一手伸出,狠狠的掐着他的脖子,将他整个人提领起来,寒声道:“你还没资格代表九州!”
  砰!
  说罢,韩峰手一甩,曹英整个人如同被抛飞的人形肉弹一般,重重的撞在那九州总局连门徒之王都无法轻易打碎的玻璃大门上!
  砰!
  一刹那,整扇玻璃大门崩碎!
  曹英也是如同死狗一般,倒在了地上。
  韩峰看都没看一眼,扭头看向要对自己出手的五位门徒之王,寒声道:“你们还不是我的对手,不要徒劳了。”
  五位门徒之王一对视,全部站出来,面色冷凝的看着韩峰,道:“这里是九州,我们为九州而战!”

Tiếng nói vừa dứt, Tào Anh lập tức ngớ ra!
Bởi vì hắn đã nghĩ đến loại khả năng nào đó!
Nhưng điều này là không thể!
Song, trong một khắc, ba vạn quân chiến đấu ở phía sau Tiêu Trung Quốc đã tự động mở ra một đường đi.
Sau đó, ở trong tầm mắt của mọi người, hơn nhìn thấy một thân ảnh đỉnh thiên lập địa, ánh mắt lạnh như dao, một thân uy áp và khí thế bức người, từng bước từng bước tiến về phía Tào Anh và
Thân ảnh này tựa như chiến thần bất bại giữa trời đất, chỉ là bài bước đi đơn giản lại như xuyên qua dòng nước vĩnh cửu tiến đến trước mắt!
Cái loại khí thế ngàn người thờ phụng, đánh đâu thắng đó như muốn phá vỡ ngày này!
Hàn Phong!

Đã từng, 
Đã từng là vương phủ đệ tử khu vực thứ bảy!
Được biết đến trong số tất cả các vị vua của môn đồ, vị vua quyền năng nhất!
Một lần, dựa vào sức mạnh của bản thân, anh ta đã thâm nhập vào bảy khu vực, gây ra một sự tồn tại bí ẩn sau cánh cửa, và mở ra một khu vực an toàn ở khu vực thứ bảy!   
Anh ta là vua của tất c

Là huyền thoại và bất khả chiến bại trong mắt tất cả mọi người!
Mỗi bước chân anh ta dẫm xuống như hòa vào quy luật của đất trời.
Mỗi một bước này đều giẫm lên trái tim của mọi người, giống như một tin vui lớn, khiến người ta không thể không quỳ xuống bái lạy!   
Đợi anh ta đến gần, Tào Anh và năm vị 

Hàn Phong liếc nhìn Tiêu Trung Quốc bên cạnh, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó nhướng mày liếc nhìn sáu đạo kiếm vương trên bầu trời, khẽ thở dài nói: "Thu lại hết đi!"

Ngay khi lời nói kết thúc, sáu đạo kiếm vương trên bầu trời đã biến mất!

Toàn bộ bầu trời, khôi phục trong xanh!
Cảnh tượng lúc trước như ngày tận thế cũng biến thành trời xanh mây trắng!
Năng lượng uy áp và dao động tàn sát bừa bãi cũng tiêu tan trong chốc lát.  

Tào anh phía sau năm vị môn đồ chi vương, giờ phút này tất cả đều sợ ngây người!

sợ ngây người!

Quảng cáo
Vương quyền quấy nhiễu!

Hàn phong cư nhiên có thể dễ dàng quấy nhiễu bọn họ vương quyền quy tắc!

Này, này quả thực vô pháp tưởng tượng!

Phải biết rằng, mỗi một vị môn đồ chi vương, đều có chính mình vương quyền tràng vực, đó là bọn họ tuyệt đối cấm địa!

Bất luận cái gì một cái tự tiện xông vào vương quyền tràng vực người, đều sẽ trở thành cái thớt gỗ thịt cá, mặc người xâu xé.

Chính là, hiện tại, trước mắt người nam nhân này, cư nhiên chỉ là một câu, liền dễ dàng phá bọn họ vương quyền tràng vực!

Đây là, vương quyền quy tắc căn nguyên lợi dụng!

Hắn cư nhiên có thể thay đổi môn đồ chi vương vương quyền quy tắc!
Hàn Phong thế mà có thể dễ dàng quấy nhiễu Vương Thiết của bọn họ
Đây là nguyên tác sử dụng quy tắc vương quyền!
Hắn thực sự có thể thay đổi quy tắc vương quyền của Vương phủ đệ tử!

Đáng sợ!
Quá là đáng sợ!   
Người như vậy quả thật là bất khả chiến bại!
Cảnh tượng này tự nhiên khiến Tào Anh cảm thấy áp lực rất lớn!
Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm Hàn Phong, một câu rít ra từ kẽ răng, nói: "Hàn Phong, cậu làm như này, chẳng lẽ là muốn vì phạm hiệp nghị của nhà họ Trần và Tổng Cục Cửu Châu à?"

Hàn Phong rũ mắt nhìn Tào Anh rồi nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, mấy năm trước ông chỉ là một bí thư, bây giờ làm Phó tổng chiều huy, cũng có chút bản lĩnh."
Tào Anh nghe thế, cười ha hả, kéo kéo cổ áo của mình, rất kiêu ngạo nói: "Cậu cũng đã biết tôi là Phó tổng chỉ huy, như vậy cũng nên hiểu, tôi là đại diện cho Tổng Cục Cửu Châu, hiện tại ngài Tổng chỉ huy không có ở đây, tất cả mọi chuyện đều là do tôi định đoạt. Hàn Phong, nếu cậu không muốn phá hỏng hiệp nghị của nhà họ Trần và Tổng cục Cửu Châu thì mai rời khỏi! Nơi này, không phải nơi cậu có thể đặt chân."
Nghe xong, Hàn Phong im lặng một lát, nói: "Tào Anh, ông không có tư cách nói chuyện với tôi."
Không có tư cách?
Câu nói này khiến Tào Anh nổi giận, ông ta nắm chặt nắm tay, đầy mặt căm hận giận dữ quát: "Hàn Phong! Cậu là đại diện cho chính mình, hay là cho nhà họ Trần sau lưng cậu muốn đối địch với Cửu Châu?"
 

Chương 527

   他怎么来了?韩沐紫的脸色不太好,而秦延在看到对方以后,脸色也变差了。


    夜莫深?


    他怎么会来这里?


    虽然上次追尾事件夜莫深出面替韩沐紫解决,秦延就算是觉得对方长相对自己的胃口,但没有贸然行动就是因为有夜莫深这个冷面阎王在。


    他不知道,韩沐紫究竟是不是他的女人。


    可今天会来相亲,明显……应该是没有关系的。


    但。夜莫深出现了。


    两人都还没有反应过来,一个高大的身影便自邻桌起身,笔直的双腿迈着沉稳的步子朝着她们这边而来,很快……就坐在了韩沐紫的身侧。


    韩沐紫:“……”


    夜莫深一直坐在自己的身后?那她为什么没发现?难道是她之前看照片看得太入神了?


    怎么想,也只有这个可能性。


    夜莫深一坐过来,周身的空气和温度就呈直线下降。


    他身上的气场强势,冰冷,不容人冒犯,眉眼间的清冷和森寒更是拒人于千里之外。


    只是,这自成一界的气场,还是把韩沐紫给笼罩了进去。


    俊男美女的组合总是格外养眼,更不要说像夜莫深这样的天子骄子了。


    秦延忽然觉得他才是今天多出来的那个人。


    可是……对方已经来相亲了,摆明了……


    秦延放在桌子底下的手紧了紧,不甘心的眸光从韩沐紫粗致的脸蛋上面扫过。


    他不想放过这个机会。


    思及此,秦延看着夜莫深开口道:“夜总,真巧。”


    “巧?”夜莫深眯起眼睛,危险地打量着对方,薄唇勾起一道并不友好的弧度:“不巧吧?我专程过来的。”


    秦延:“……”


    韩沐紫:“……”


    他怎么会知道自己在这里相亲的?


    而且这些日子他不是消失了吗?为什么突然又出现了?


    一出现就想来搅了她的相亲?虽然她也不是很喜欢今天这场相亲,可也轮不到夜莫深来插手。


    “夜总这句话的意思……”


    “你们在相亲?”夜莫深突然问道。


    秦延愣了一下,随后点头:“难道不明显吗?”


    夜莫深倏地靠近韩沐紫,近到呼吸可闻的距离,韩沐紫一窒,秀眉还没来得及皱起就听到某人用邪魅的声音开口道:“昨晚在床上……你说今天有事,指的就是这个?”


    话音刚落,秦延和韩沐紫二人的脸色同时一变。


    韩沐紫扭头,不可置信地瞪大眼睛看站近在咫尺的夜莫深。


    这个混蛋在胡说八道什么?


    “韩小姐,你……”秦延呼吸有些困难地看着韩沐紫。


    韩沐紫垂下眼帘,既然夜莫深想要搅局,那她偏偏便不如他的意。


    思及此,韩沐紫一改先前冷淡无所谓的态度,抬眸看了秦延一时,微笑否认:“不是。”


    仅仅只有两个字,可却带给了秦延无穷的力量。


    只要她否认,那便可以说明夜莫深对韩沐紫是一厢情愿,那他就有机会。


    秦延的心里兴奋起来,轻咳一声:“那就好,夜总……棒打鸳鸯可不是什么好美德,希望夜总可以高抬贵手,手下留情。”


    韩沐紫站起来,“秦先生,介不介意换个地方继续聊?”


    秦延见她站起来了,便也紧张地跟着站起来,点头:“当然不介意,韩小姐决定就成。”


    “好。”韩沐紫微微一笑,直接转身准备离开。


    手腕一紧,韩沐紫回头发现夜莫深抓着她的手,脸色阴沉得如同阎王。


    “你打算去哪里?”


    他的声音带着森森的冷意和警告。


    看到这一幕,秦延有些紧张地看了韩沐紫一眼。


    韩沐紫静了片刻,伸手将夜莫深的手慢慢推开,目光淡漠:“与你无关。”


    说完,她转身和秦延一块朝外走。


    出了咖啡厅,秦延拿出车钥匙,“韩小姐,你在这里等我一下,我去取车。”


    “好。”韩沐紫点头,“辛苦。”


    她一对他笑,秦延立即就觉得自己的心底要被融化了,虽然她的笑意没有达到眼底,可还是美的。


    秦延去取车了,韩沐紫走到路边等着。


    一辆银色宾利在她面前停下,车窗降下,露出了夜莫深坚毅的侧脸,“上车。”


    他冷声道。


    韩沐紫没有理会他,收回目光像是没有看到这个人一样。


    夜莫深眉间的怒火隐忍着没有发作,可是那眼底阴郁的墨色如黑暗无边,放在方向盘的手上紧了又紧,“沐紫,我给你最后一次机会,自己上车。”


    不想韩沐紫不仅没有理会他,反而走开了。


    正好韩沐紫看到秦延的车开过来了,她便直接朝秦延的车走过去。


    秦延的车亦在她的面前停下,然后他非常绅士地下车替她打开车门:“韩小姐,上车吧。”


    “谢谢。”韩沐紫弯腰刚想坐进去,腰上骤然一紧。


    下一秒,她整个人腾空而起。


    “啊。”韩沐紫惊呼一声,用力挣扎着。


    “夜总,你这是什么意思?”秦延脸色铁青地看着将韩沐紫扛在肩上的夜莫深冷声质问道。


    “呵。”夜莫深冷笑一声,眼底的寒意涌现:“怎么?秦少是想跟我夜莫深抢人?上次的教训没吃够?”


    秦延抿了抿唇:“她不乐意跟你走。”


    “秦少若有胆子,可以尽管来跟我夜莫深抢人。”话落,夜莫深直接扛着韩沐紫转身离开。


    “夜莫深,你放开我,放开我!”韩沐紫的肚子咯在夜莫深的肩膀上面,这家伙的骨头硬得很,她的肚子都被咯疼了。


    而且这种倒下来的姿势让她整个脑袋都是晕的,特别难受。


    她感觉自己刚才喝的几口咖啡都要吐出来了。


    不过韩沐紫还是听到了夜莫深对秦延放的狠话,夜莫深往回走的时候韩沐紫正好可以看到秦延站在那里,他脸上的表情格外纠结,最终还是没有再上前。


    最后,韩沐紫被夜莫深塞进车里,巨大的转变让她的脑袋晕头转向。


    砰!


    车门被锁死,夜莫深高大的身子欺压了过来,扣住她的后脑勺便直接吻了过来。


    “唔。”


    韩沐紫的嘴唇被堵住,更加地晕头转向了。


    大概是她今天的举动惹到他了,所以夜莫深的动作格外粗鲁,直接将她的下唇给咬破了。


    血气弥漫在唇齿之间,韩沐紫的秀眉紧紧皱了起来。


    半晌,他退开冷声道;“想上他的车?这辈子想都不要想!”



Chương 527: Anh ta có gần đoạt người với cậu Dạ à?

Anh ta cũng có lá gan đoạt người với cậu Dạ à?

Anh sao lại đến đây? Sắc mặt của Hàn Mộc Tử không tốt lắm, mà sau khi Tần Duyên nhìn thấy đối phương thì sắc mặt cũng trở nên kém đi.

Dạ Mạc Thâm?

Anh sao lại đến nơi này?

Tuy rằng việc theo đuôi lần trước Dạ Mạc Thâm ra mặt giải quyết thay cho Hàn Mộc Tử, Tần Duyên dù cảm thấy diện mạo của đối phương phù hợp với khẩu vị của mình nhưng không có tùy tiện hành động cũng là bởi vì có cái tên Diêm Vương mặt lạnh Dạ Mạc Thâm ở đó.

Anh ta không biết rằng cuối cùng Hàn Mộc Tử có phải người phụ nữ của anh hay không.

Nhưng hôm nay lại đến xem mắt, rõ ràng…… Hẳn là không có quan hệ.

Nhưng Dạ Mạc Thâm xuất hiện.

Hai người còn chưa kịp phản ứng gì, một bóng người cao lớn từ bàn bên cạnh đứng lên, đôi chân thẳng tắp bước về phía bọn họ bước vững vàng, ngay sau đó... ảnh đã ngồi ở bên cạnh Hàn Mộ Tử.   

Hàn Mộc Tử: “……”

Dạ Mặc Thâm vẫn luôn ngồi phía đằng sau mình? Vậy sao cô lại không phát hiện cơ chứ? Chẳng lẽ vừa rồi cô xem ảnh chụp qua nhập thần à?

Nghĩ như thế nào cũng chỉ có cái khả năng này.

Dạ Mạc Thâm ngồi lại đây, không khí và độ ấm quanh thân anh giảm mạnh.

Khí thế trên người anh quá mạnh, lạnh băng, không để người khác mạo phạm, mặt mày thanh lãnh và lạnh lẽo càng thêm cự tuyệt người ở ngàn dặm.

Chỉ là, chỉ là cỗ khí thế này, vẫn luôn bảo phủ quanh thân Hàn Mộc Tử.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ luôn luôn rất đẹp mắt, càng đừng nói đến người giống đứa con cưng của trời như Mạc Dạ Thâm.

Tần Duyên bỗng nhiên cảm thấy hôm nay anh ta mới là người thừa.

Nhưng mà... đối phương đã tới xem mắt, nói rõ……

Bàn tay đặt ở phía dưới bàn của Tần Duyên nắm thật chặt, không cam lòng đảo mắt qua gương mặt của Hàn mộc Tử

Anh ta không muốn buông tha cơ hội này.

Nghĩ đến đây, Tần Duyên nhìn Dạ Mạc Thâm mở miệng nói: “Tổng giám đốc Dạ, thật trùng hợp quá.”

“Trùng hợp?” Dạ Mạc thâm nheo lại đôi mắt, nguy hiểm mà đánh giá đối phương, môi mỏng kéo lên một độ cung không mấy thiện chí: “Không trùng hợp đâu? Tôi là đặc biệt đến đây.”

Tần Duyên: “……”

Hàn Mộc Tử: “……”

Anh ta sao lại biết mình ở chỗ này kết thân?

Hơn nữa mấy ngày nay không phải anh ta biến mất à? Sao đột nhiên lại xuất hiện chứ?

Vừa xuất hiện đã muốn đến phá buổi kết thân của cô? Tuy rằng cô cũng không phải thực sự thích buổi kết thân ngày hôm nay, như vậy cũng không tới phiên Dạ Mạc Thâm nhúng tay vào.

“Ý trong những lời này của tổng giám đốc Dạ……”

“Các người đang kết thân?” Dạ Mạc Thâm đột nhiên hỏi.

Tần Duyên hơi chút sửng sốt, sau đó gật đầu: “Chẳng lẽ không rõ ràng à?”

Dạ Mạc Thâm bỗng chốc tới gần Hàn Mộc Tử, khoảng cách gần đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở, Hàn Mộc Tử cứng lại, đôi lông mày đẹp còn không kịp nhăn lại đã nghe được người nào đó dùng thanh âm tà mị mở miệng nói: “Tối hôm qua ở trên giường…… Em nói hôm nay có việc, là nói cái này à?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của hai người Tần Duyên và Hàn Mộc Tử đồng thời biến đổi.

Hàn Mộc Tử quay đầu, không thể tin được mà trừng lớn đôi mắt nhìn Dạ Mạc Thâm đứng nơi gần trong gang tấc.

Tên khốn này đang nói hươu nói vượn cái gì thế chứ?

“Cô Hàn, cô……” Hô hấp của Tần Duyên có chút khó khăn mà nhìn Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử rũ mắt, nếu Dạ Mạc Thâm muốn phá đám, như thế thì cô sẽ cố tình không để anh được như ý.

Nghĩ thế, Hàn Mộc Tím thay đổi thái độ lạnh nhạt lúc trước, đồng thời ngước mắt nhìn Tần Duyên, mỉm cười phủ nhận: “Không phải.”

Chỉ có hai chữ nhưng lại đem đến rất nhiều năng lượng cho Tần Duyên.

Chỉ cần cô phủ nhận, vậy có thể nói rằng Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử chỉ là một bên tình nguyện, vậy thì anh ta vẫn có cơ hội.

Trong lòng Tần Duyên lại hưng phấn, ho nhẹ một tiếng: “Vậy là tốt rồi, giám đốc Dạ…… Chia rẽ uyên ương cũng không phải là việc tốt gì, hy vọng tổng giám đốc Dạcó thể giơ cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình.”

Hàn Mộc Tử đứng lên, “Ngài Tần, anh có để ý việc đổi nơi khác để tiếp tục nói chuyện không?”

Tần Duyên thấy cô đứng lên thì cũng khẩn trương mà đứng lên, gật đầu: “Đương nhiên không ngại, cô Hàn quyết định là được.”

“Được rồi.” Hàn Mộc Tử Vi mỉm cười, trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi.

Cánh tay bị giữ lại, Hàn Mộc Tử quay đầu lại phát hiện Dạ Mạc Thâm kéo tay của cô, sắc mặt tối đen như Diêm Vương.

“Em muốn đi nơi nào?”

Giọng nói của anh dày đặc ý lạnh lẽo và cảnh cáo.

Thấy một màn như vậy, Tần Duyên hơi khẩn trương nhìn về phía Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử yên lặng một lát, duỗi tay chậm rãi đẩy tay của Dạ Mạc Thâm ra, ánh mắt đạm mạc: “Không liên quan đến anh.”

Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài với Tần Duyên.

Ra khỏi quán cà phê, Tần Duyên lấy ra chìa khóa xe, “Cô Hàn, cô ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy xe.”

“Được.” Hàn Mộc Tử gật đầu, “Vất vả rồi.”

Cô vừa cười với anh ta, Tần Duyên lập tức cảm thấy trong lòng chính mình bị hòa tan, tuy rằng ý cười của cô không chạm tới đáy mắt, nhưng vẫn rất đẹp.

Tần Duyên đi lấy xe, Hàn Mộc Tử đi đến ven đường chờ.

Một chiếc xe Bentley màu bạc dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt kiên nghị của Dạ Mạc Thâm, “Lên xe.”

Anh lạnh lùng nói.

Hàn Mộc Tử không để ý đến anh, thu lại ánh mắt như là không có nhìn thấy người này.

Lửa giận giữa mày của Dạ Mạc Thâm cố gắng không có phát tác, nhưng sự tăm tối u ám ở đáy mắt như hắc ám vô biên, bàn tay đặt ở trên tay lái nắm chặt, “Mộc Tử, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, tự mình lên xe.”

Không nghĩ Hàn mộc Tử không chỉ có không để ý đến anh, ngược lại còn tránh ra xa.

Vừa lúc Hàn Mộc Tử nhìn thấy xe của Tần Duyên lái lại đây, cô lập tức đi về phía xe của Tần Duyên.

Xe của Tần Duyên cũng dừng ở trước mặt cô, sau đó anh ta rất thân sĩ thấy cô mở cửa xe: “ Cô Hàn, lên xe đi.”

“Cảm ơn anh.” Hàn Mộc Tử khom lưng vừa định ngồi vào trong, trên eo chợt căng thẳng.

Giây tiếp theo, cả người cô bay lên trời.

“A.” Hàn Mộc Tử kinh hô một tiếng, dùng sức giãy giụa.

“Tổng giám đốc Dạ, anh làm thế này là có ý gì thế?” sắc mặt Tần Duyên mặt xanh mét nhìn Dạ Mạc Thâm khiêng Hàn Mộc Tử trên vai, lạnh giọng chất vấn.

“Hô.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, sự lạnh lẽo xuất hiện ở đáy mắt: “Làm sao thế? Cậu Tần muốn cùng Dạ Mạc Thâm tôi đoạt người à? Giáo huấn lần trước còn chưa đủ à?”

Tần Duyên mím môi: “Cô ấy không muốn đi theo anh.”

“Cậu Tần nếu có lá gan, có thể cứ việc đoạt người với Dạ Mạc Thâm tôi.” Dứt lời, Dạ Mạc Thâm trực tiếp khiêng Hàn Mộc Tử xoay người rời đi.

“Dạ Mạc Thâm, anh buông tôi ra, buông tôi ra!” bụng Hàn Mộc Tử bị đè ở trên vai Dạ Mạc Thâm, xương cốt của tên này cứng thật sự, bụng của cô đều bị đè đến đau.

Hơn nữa loại tư thế hướng xuống dưới này khiến đầu cô đều mơ hồ,vô cùng khó chịu.

Cô cảm giác vừa rồi mình uống mấy ngụm cà phê đều sắp phải nôn ra.

Tuy nhiên Hàn Mộc Tử vẫn nghe thấy mấy lời nói tàn nhẫn vừa rồi của Dạ Mạc Thâm nói với Tần Duyên, thời điểm Dạ Mạc Thâm trở về Hàn Mộc Tử vừa lúc có thể nhìn đến Tần Duyên đứng ở nơi đó, biểu cảm trên mặt anh ta rất rối rắm, cuối cùng vẫn là không có tiến lên phía trước.

Cuối cùng, Hàn Mộc Tử bị Dạ Mạc Thâm nhét vào trong xe, chuyển động thật lớn làm đầu óc của cô choáng váng.

Phanh!

Cửa xe bị khóa chết, thân hình cao lớn của Dạ Mạc Thâm nhào lại đây, giữ lấy cái gáy của cô rồi trực tiếp hôn lên.

“Ưm.”

Môi Hàn Mộc Tử bị lấp kín, não càng thêm choáng váng.

Đại loại là hành động hôm nay của cô  đã chọc tức anh, cho nên động tác của Dạ Mạc Thâm rất thô lỗ, trực tiếp đem môi nàng cắn xé.

Mùi máu tươi tràn ngập ở giữa môi răng, Hàn Mộc Tử nhíu chặt mày lại.

Sau một lúc lâu, anh thối lui lạnh lùng nói; “Muốn lên xe của anh ta? Đời này nghĩ cũng không cần nghĩ!”